Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc đứng trên mạn chiếc thuyền máy lúc 2 giờ chiều, phóng tầm mắt ra xa ngắm mặt biển như một dải lụa màu ngọc bích đang buông tràn trước gió, loang dài tít tắp đến chân Trời, nước biển trong đến nỗi nhìn thấy cả những luồng nước khác mầu: trắng, xanh thẫm (vì hòa tảo biển), xanh nhạt mầu trời… đan nhau vấn vít, xa xa là những hòn đảo, những cù-lao nhâp nhô như những viên ngọc thạch khổng lồ chưa gọt giữa (vì thảm thực vật phủ tràn trên đó). Tôi lặng người đứng ngắm quên cả quay clip hay chụp hình, cậu bạn đồng hành đứng bên, hai tay bấu chặt vào mạn tàu đang rẽ những luồng nước trắng xóa chạy ra rặng san-hô, khuôn mặt đỡ đẫn như say café buổi sáng, miệng thầm thì – không biết là nói với tôi hay thì thào vô thức: “Sao lại có thể đẹp đến thế này?”.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *